(1) ám ảnh, rùng mình và lảng tránh
Thành phố vắt kiệt sức lực sau 3 tháng đánh vật với covid19. Ngày bắt đầu của tên gọi vui "Năm covid thứ..." đã trở thành nỗi ám ảnh, rùng mình, lảng tránh.
Ám ảnh bởi những chật chội ngay trong tâm tưởng. Những tư duy bị giới hạn, đóng băng. Những thân thể chật chội. Những căn nhà khép kín, những con đường vắng tênh. Những rào thép gai, những kim tiêm, những súng ống. Và, những bình tro cốt.
Rùng mình bởi nhớ lại. Ký ức khó quên dễ nhớ. Một khi đã là ký ức tức đã hằn sâu vào từng nếp, từng nếp nhăn của bộ não. Từng cơn rung động khi bất chợt đọc tin nơi nào đó lại bùng lên dịch, ở đâu đó lại giãn cách, lại giới nghiêm, lại bệnh viện...
Lảng tránh vì phía trước. Đường còn dài, còn dài...Còn cả một thời bồng bềnh phía trước, lẽ tất nhiên. Cố nhiên, vài điều tạo nên thói quen mới, vài thứ cũng bỏ quên...
(2) Bóng trời kéo bóng trăng - mặt đất níu mặt người
Ngày thành phố mở dần lại, chiếc xe lâu chẳng đi cũng chịu hết nổi sự kiên nhẫn của ông chủ mà ầm ì nổ vài tiếng nghèn nghẹn, như một kẻ thức một giấc rất dài, mà rồi dậy cũng từ một giấc ngủ rất rất dài...cổ họng cứ nghèn nghẹn, khục khẹt chẳng ra giọng một kẻ thường.
phố những điều quen mà lạ,
con xe vòng qua các quận, lè nhè đón gió, đón nắng,
Đón sương đêm, đón bóng trăng tràn khắp phố
Trăng tháng 9 - lẽ thế- vì chẳng ai tính trăng theo lịch mặt trời
Có lẽ cái thời này thật kỳ lạ, thời-không xoay vần - chẳng quy luật nào cả
Trăng tháng 9 thật đẹp, trăng non tháng 9 đẹp đến mê người,
chẳng bao giờ người ta nhắc đến tháng 9 như là tháng của trăng đẹp cả
Con xe đớp từng giọt, từng điệu nhảy nhót của bóng trăng...
xe trên đường mà chẳng theo đạo, thế mà người nói: đạo là con đường
Hẳn là không phải là con đường bình thường, hẳn vậy
Đường cong cong, vẹo vẹo
Trăng ảo ảo, mê mê
Hẳn là bố cục, hẳn vậy, hẳn vậy...
(3) Lãng du - lãng khách - lãng đãng - lãng
Một bài phối trộn hiện đại có thể làm người hứng khởi và điên cuồng...nhảy loạn trong nhạc, vui tươi, bỏ quên trần ai ngoài đường dập dìu người đi, rơi rụng nỗi sầu trong căn nhà hộp phố bức bối đầy ẩn ức.
Một điệu Trịnh người ta có thể cùng nhau lặng lẽ, cùng nhau vui tươi, cùng hoan ca, hay riêng mình yên lặng, yên lặng tuyệt đối mà nghĩ về phận mình, phận đời
Vũ Thành An phải nghe riêng mình, chỉ riêng mình thôi,...
riêng mình ở chốn vắng cũng được, ở góc quán ồn ã cũng được...
rõ là thế, nghe nhạc Vũ Thành An chẳng vì điệu nhạc mà vì lời ca, vì lời ca dịu quá, lời ca tạo ra thế giới riêng mình dù ở đâu đi chăng nữa, một thế giới riêng -chỉ -độc-một.
Lãng.hẳn. thế.
Dù sao đi nữa, cũng hẳn là đừng gần người để đôi lúc bị thoát ra khỏi thế giới riêng mình...
Hẳn là một ly cafe nhạt, ở một góc phố thưa người, trong đêm nhạt nhòa,...miễn đừng điều gì đặc sắc, chỉ cần gắn tai nghe nhẹ nhàng,...
Hẳn sẽ là đủ cho Lãng
0 comments:
Post a Comment